Nhàu trong một khoảng trời mơ
Giơ tay vẫy gọi bóng khờ khạo kia
Tiếc gì quyển sách long bìa
Chữ vàng nguệch ngoạc đầm đìa chơi vơi
Tím choàng ánh mắt trùng khơi
Đâu rồi dĩ vãng đầu đời thêng thang
Ngón tay lướt nhẹ phím đàn
Dừng run đốt nhỏ giữa ngàn dấu yêu
Nhạc rơi như lá hóng chiều
Ai người đánh chậm, đệm dìu nốt sai
Trách người âu yếm âm giai
Của từng cảm giác đợi ngày vừa lên
Bình minh nhỏ giọt sương mềm
Tưởng chừng đánh thức suối gềnh đắm say
Đâu rồi tiếng nhạc ru hay
Đưa ta vào cõi lưu đày huyền mơ
Áo chừa khuy cúc chơ vơ
Nghe chừng chất lỏng giăng mờ chân mây
Sóng triều cuồng nộ lắm thay
Tiếng đàn ai oán thu nay vọng về
Rừng nghe nức nở hoang khê
Chỉ còn vọng lại nhạc tê tái lòng
Xin đời nốt nhạc đúng tông
Để người trở lại đánh dòng nhạc xưa
Dù trời sắp đổ cơn mưa
Trên vùng băng phím ngón thưa kiếm tìm
Lướt qua nỗi nhớ đắm dìm
Bật tung từng nốt nổi, chìm bâng quơ
Nhạc người sướng tựa vần thơ
Xuyên vùng quá khứ nốt chờ rẩy run
Sói Đồng Hoang - October 2006
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét