Tơ trời giăng nhẹ chân mây
Trăng lên dãy núi, cành cây gượng cười
Đêm bôi mực tím biếng lười
Trang thư khép nép mở lời than van
Bóng đèn gió cợt đùa ngang
Ngỡ chừng cây bút hoang mang vệt buồn
Âm giai trao đổi cội nguồn
Kéo về vây phủ giữa vùng đất khô
Hoa đời nở nhụy ngây ngô
Hương nồng ai đó tình cờ ghé ngang
Cung đàn dang dở đêm hoang
Ánh đèn vàng vọt chợt loang vào phòng
Nụ cười còn đó hay không
Vết môi khô héo son hồng in khung
Mắt người chuyên chở bao dung
Về xoa tình hoảng quanh vùng trầm tư
Tóc kia ai chải hiền từ
Xõa miền trí nhớ cầm tù lời thơ
Vai buồn mềm mại chơ vơ
Xây thành biển nhớ tóc hơ cọng chiều
Tiếng cười đượm vẻ hoang liêu
Gió vế reo rắc tóc khều ven tai
Chân người chợt bước khoan thai
Nghe như mời mọc khôi hài dậy non
Chuyện vui ai kể vẫn còn
Nụ cười châm chọc ví von đêm dài
Mây ngàn tuyết phủ âm giai
Bàn tay trăn trở thở dài qua đêm
Đâu rồi gối cũ tựa êm
Trong miền hoang lạnh sầu lên cõi miền
Sói Đồng Hoang
Tháng Sáu 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét