Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

Đài Tưởng Niệm Đen Của Bầy Diều Hâu Gẫy Cánh


Bạn đọc trong Blogs mến!

Nhà sách duy nhất của thành phố nơi Sói đang sinh sống đã đóng cửa cách đây nhiều tháng. Sói có hỏi những tiệm quán lân cận lý do gì mà chủ phải đóng cửa hoặc là họ đã dời đi đâu rồi. Nhưng không ai có thể trả lời một cách chính đáng cả.

Cũng nhờ nhà sách này mà Sói đã thưởng thức những tác phẩm của: Dương Thu Hương, Hồ Trường An, Lê Thảo Chuyên, Nguyễn ngoc Ngạn....

Thứ Bảy vừa rồi, Sói vô tình gặp lại người chủ tiệm sách và ông ta cho biết rằng tiền mướn quá cao đi ($3500 1 tháng), hơn nữa, sau này dân chúng cũng không mua sách nhiều nữa mà họ lên Internet đọc sách hoặc đọc tin tức cho nên tiệm sách không thể nào tồn tại được trong thời buổi này.

Sói nghe tin đó cũng rất buồn.....Không ngờ sự tiến bộ của văn minh cũng có những cái hay và cái dở của nó... Biết làm sao bây giờ? Thôi để Sói xin trích một đoạn trong quyển "Đài Tưởng Niệm Đen Của Bầy Diều Hâu Gẫy Cánh" - tác giả Erique Maria Remarque. Quyển sách này Sói mua ở một tiệm bán sách cũ ở SG cũng khá lâu rồi.

.......

Sau giờ thánh lễ, tôi và Isabelle đi dạo. Mưa rớt từng vũng như loài ma quái giỡn nước trên các tàn cây, Isabelle mặc áo mưa màu xậm gài tới cổ với nón trùm tóc. Trong bóng tối mờ, chỉ còn có khuôn mặt hiện ra. Trời lạnh và nhiều gió. Chỉ có bọn tôi ở trong vườn. Isabelle đi sát vào người tôi, tôi nghe tiếng bước chân nàng, cảm nhận hơi ấm và từng cử động. Dường như đó là hơi ấm duy nhất còn lại trên thế giới này dành riêng cho tôi.

Thình lình, nàng dừng lại. Mặt tái xanh, mắt bỗng đen hơn thường lệ, nàng bảo tôi bằng giọng xẵng:

  - Anh không thương tôi bao nhiêu.

Tôi hơi ngạc nhiên:

  - Có chớ Isabelle.

Nàng nín lặng một lúc rồi thì thầm:

  - Không đủ, nếu không chúng mình đâu có sống riêng nhau.

Chúng tôi tiếp tục đi. Isabelle lại nói:

  - Như vậy là cũng như là chết

  - Cô nói gì?

  - Tình yêu. Tình yêu trọn vẹn.

  - Chắc không ai có được tình yêu trọn vẹn đâu, Isabelle.

  - Và nếu có tình yêu trọn vẹn thì đó có phài là sự chết không?

  - Có lẽ, Bởi vì cũng chưa người sống nào biết cái chết ra sao. Bởi vậy mà không so sánh được.

  - Vậy thì tốt hơn nên có tình yêu không trọn vẹn?

Tôi tự mắng thầm là lại để lôi cuốn vào những chuyện không bờ bến và gượng đáp:

  - Chỉ riêng tình yêu thôi cũng đã khá trọn vẹn.

  - Đừng tự dối lòng Rudolf. Bây giờ tôi thấy là nó phải cần không trọn vẹn. Bới vì một khi đã trọn vẹn, sẽ có một tia chớp rồi chẳng còn gì cả.

  - Chắc phải còn một cái gì đó ngoài thính giác của chúng ta.

  - Cũng như là sự chết?

Tôi dè dặt để nàng không quá trớn:

  - Biết đâu. Có thể là sự chết không mang đúng danh hiệu của nó. Mình chỉ nhìn thấy nó có một khía cạnh. Không chừng nó là tình yêu toàn vẹn giữa Thượng Đế và con người.

Một khoảng mưa lại đổ ào xuống. Sau một lúc yên lặng, Isabelle lại hỏi:

  - Phải chăng vì vậy mà tình yêu trở nên buồn thảm?

  - Tự nó không buồn thàm nhưng nó làm chúng ta buồn thảm vì khó thực hiện được và cũng không kéo dài được lâu.

Isabelle dừng lại. Nàng giậm chân:

  - Tại sao vậy Rudolf. Tại sao phải như thế?

Tôi nhìn khuôn mặt tái mét và căng thẳng:

  - Đó là hạnh phúc.

Mắt nàng mở lớn:

  - Hạnh phúc à?

Tôi gật đầu:

  - Hạnh phúc gì, đó là tai họa.

Nàng vừa nói vừa ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở. Tôi an ủi:

  - Đừng khóc, Isabelle. Cứ mỗi chuyện nhỏ nhặt cũng  khóc rồi chẳng tới đâu cả.

  - Vậy nên khóc cho những gì?

Tôi muốn đáp, hảy khóc cho nỗi thống khổ của hành tinh đáng nguyền rủa này nhưng chỉ có thể nói:

  - Đó không phải là tai họa Isabelle. Đó là hạnh phúc. Chỉ tiếc là chúng mình chỉ có thể diển tả được với những chữ toàn vẹn và không toàn vẹn.

Nàng lắc đầu liền hồi:

  - Không, Không....

Và nàng khóc nhiều hơn. Tôi chợt thấy nàng có lý bởi luôn luôn phủ nhận tất cả mợi thỏa hiệp và lúc nào cũng gợi lên hai tiếng Tại Sao. Đó là hai tiếng làm thành câu hỏi độc nhất và duy nhất của bản ngã.

  - Tai họa khác hơn thế Isabelle ạ

  - Anh nói sao?

  - Tai họa không phải là vì con người không bao giờ có thể trở thành một hữu thể duy nhất mà là cứ phải luôn luôn tự tách rời ra mỗi ngày mỗi giờ trong ngày. Mình biết và mình không chấp nhận, cũng như một hạt cát lọt xuống khỏi những ngón tay. Luôn có một phần trong người chết trước. Và luôn luôn còn lại phần kia.

Nàng ngước mắt lên:

  - Làm thế nào rứt bỏ được cái mà mình không có?

  - Có nhiều cách rứt bỏ đi hoặc tự rứt bỏ đi, tất cả đều đau đớn cũng giống như sự chết.

Isabelle thôi khóc:

  - Làm sao anh biết được điều đó? Anh chưa già mà.

Hởi ơi! chính tôi tự cảm thây già. Một phần trong người tôi đã bất chợt già đi khi tôi từ chiến trận trở về.

  - Tôi biết nhờ kinh nghiệm, Isabelle.

Người ta có thể bỏ lại nhiều thứ, cuối cùng là bỏ lại đàng sau tất cả. Khi dần bước vào cõi chết, con người đã trần truồng cho tới lúc từ cõi chết trở về, lại phải lấy lại những gì đã bỏ đi.

Khuôn mặt Isabelle ngời chiếu trong đêm mưa, một cái gì đó dịu dàng đến với tôi. Tôi đoán được cảnh trạng chiến đấu của nàng giữa sự cô đơn, giữa những bộ mặt của sự điên loạn, không một nơi ẩn trú, không một ngày ngừng nghỉ, lúc nào cũng phơi mình trước những ngọn gìó của trái tim, chẳng một ai cứu giúp, không than van cũng không thương hại cho chímh mình. Tất cả những lầm lẫn, điên loạn, khiếp nhược bắt đầu từ đâu và thái độ tinh khôn cũng như sự can đảm cuối cùng bắt đầu từ đâu?

Có tiếng chuông đổ, Isabelle lo sợ:

  - Tới giờ rồi. Cô nên trở về.

  - Anh có đi với tôi không?

  - Đi chớ

Chúng tôi về trại. Ra khỏi bóng tối, màn mưa bụi đón chúng tôi. Isabelle nép sát vào người tôi. Tôi nhìn triền đồi chúi dài xuống thành phố. Không phân biệt được gì. Mưa và sương mù chia cách chúng tôi với bên ngoài, Không một ánh đèn,  chúng tôi hoàn toàn cô độc. Isabele đi bên tôi, như không còn một trọng lượng nào, như một huyền thoại bị chi phối bởi những định luật khác hẳn những định luật của vũ trụ này.

.....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét