Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

Tưởng rằng đã quên

Cả cái lứa tuổi ấu thời của Tùng hầu như không bao giờ không có sự hiện diện của Trang bên cạnh. Cả hai lúc nào cũng như hình với bóng, quấn quit bên nhau ngay từ năm học lớp Bốn. Gia đình của Trang có bố làm công chức từ xa đổi về tỉnh lỵ bé nhỏ dễ thương nằm dưới các ngọn đồi nho nhỏ nhấp nhô xa xa cạnh những cánh đồng lúa thơm ngát vào mùa gặt hái. Nên đột nhiên Tùng có thêm được một cô bạn gái. Phải nhấn mạnh ở đây là đứa bạn thì đúng nghĩa hơn là con bạn, vì Trang rất là "Tom boy", không một trò chơi, không một cuộc mạo hiểm, không một trận đánh lộn nào mà Trang không tham dự, vì biết Tung sẽ là người che chở cho Trang dù trong những lúc trầm trọng, hoặc gay cấn nhất.

Tùng và Trang thân nhau đến nỗi năm học lớp Đệ Lục, mẹ của Trang vẫn còn cho Trang ngủ lại nhà Tùng cùng chung một phòng ngủ với hai cái giường xếp song song nhau. Có những lúc cả bọn đi tắm hồ, tắm sông trong lúc nổi hứng bất tử Trang để nguyên đồ nhảy xuống tắm chung với bọn con trai. Vì quen dần và xem Trang như những đứa con trai khác, nên đám con trai chẳng còn phảI thắc mắc dè dặt gì nữa trong lúc có Trang hiện diện, bọn chúng vẫn ăn nói bừa bãi, tục tĩu như là cơm bữa.

Tuổi trẻ với những ngày tháng bên nhau thật là thần tiên và thời gian trôi qua rất chậm chạp nhất là vào mùa hè không đi học, được ở nhà tha hồ mà đi phá làng phá xóm. Thú vui nhất là ban trưa chờ cho chủ vườn đi ngủ trưa xong, vài đứa lén chui rào vào ăn cắp trái cây ăn. Ôi những quả ổi chín mọng để chim chóc ăn có thật là phí của trời. Không hiểu sao, trái cây mẹ mua từ chợ mang về ăn không ngon bằng trái cây ăn trộm, ăn cắp của thiên hạ. Có một vài lần Trang và một vài đứa lúc đang còn toòng teng trên cây ổi thì chủ nhà tỉnh cơn ngủ trưa ra ngắm vườn, bắt gặp một lũ khỉ con đang ôm các nhánh cây im thin thít chờ đợi chủ đi vào trong nhà lại. Nhưng cuối cùng cũng bị chủ nhà kêu từng đứa xuống và xách tai đến từng nhà mắng vốn với bố mẹ, trong đó có cả Trang nằm trong đám tội phạm. Mẹ Trang không ngờ đứa con gái mà lại còn phá phách hơn cả đám con trai, nên phạt cô nàng không cho ra khỏi dinh đúng một tuần lễ.

Giống như một con ngựa đua bị nhốt trong chuồng, Trang lồng lộn như một con thú dữ đang bị trọng thương không buồn ăn uống gì cả. Những ngày Trang bị cấm dinh, Tùng cũng chẳng còn có thú ham vui đi chơi đâu cả, nhưng cũng không dám bén mảng qua nhà Trang như mọi khi vì sợ mẹ Trang nói là Tùng là chúa đầu đảng. Tùng đếm từng ngày trôi qua thật chậm chạp, cuối cùng mẹ Trang thấy cô con gái không buồn ăn uống cười giởn như mọi khi nên đành phải động lòng ân xoá đi bản án một phần nào, để cho cô đi ra ngoài lại với chúng bạn.

Những đóa hoa phượng đã hồng đỏ trên vòm trời xanh thẳm nên thơ rơi chầm chậm như được nàng gió dìu dắt từ từ lượn vòng vòng xuống lòng mặt đất. Những chiếc xe đạp thơ ngây chạy không có một mục đích, phương hướng hoặc một trói buộc gì vào cuộc sống chung quanh. Tiếng trẻ hét cười, tung tăng rộ nở như những đóa hoa tinh khiết khoe màu sắc trong khoảng trời rộng bao la. Không đứa nào mảy may ân hận điều gì cả dù một chuyện tày trời đã xảy ra. Trí nhớ non nớt rất dễ quên những chuyện xảy ra ở chung quanh chúng.

Tuồi thơ cứ thế trôi mãi dù cho thân thể của Tùng và Trang có thay đổi đi một phần nào; nhất là Tùng cao lớn hẳn ra; còn Trang thì vẫn bé bỏng ốm yếu. Tùng thích những bộ môn thể thao mạnh bạo hơn, còn Trang thì lại bắt đầu mê văn chương và thơ phú. Trang vẫn không thích để tóc dài như những cô gái khác cùng lứa tuổi, mái tóc demi garcon của nàng cong cong cúp vào hai bên má mà những lúc có điều gì bối rối Trang thường dùng ngón tay cuồn cuộn tóc lại theo thói quen.

Những năm cuối cùng của trung học thời gian hầu như đi qua nhanh hơn những năm trước đó, Trang cũng bắt đầu thay đổi một phần nào không còn khắn khít bên Tung để chơi những trò chơi hoặc đi phá phách như xưa. Nhưng hai đứa vẫn đạp xe đi ăn quà vặt được xem như là điều thú vị mà hai đứa vẫn còn thích thú. Trang lại thích viết lách hơn Tùng rất nhiều. Có một lần Trang yêu cầu Tùng làm hộ một bài thơ cho tờ bích báo thêm phần sung túc, Tùng rặn cả tuần lễ cũng làm chưa xong, cuối cùng Trang phải tự làm lấy để nộp cho đúng ngày ra mắt của tờ bích báo.

Những lần đi picnic với chúng bạn, Trang và Tùng không còn quấn quit nhau như những ngày xa xưa, đôi khi Trang có vẻ lẩn tránh hoặc dè dặt khi có sự hiện diện cuả Tùng vì không muốn thiên hạ dị nghị gì thêm hơn. Tùng có vẻ hơi thắc mắc nhưng chưa bao giờ có dịp nào thuận tiện để hỏi Trang tại sao phải làm như vậy.

Câu chuyện thần tiên này dù có đẹp cách mấy đi nữa rồi cũng đi đến đoạn cuối của nó; cả hai đếu phải học thi Tú Tài II và cùng thi đậu cả. Tùng từ giả thành phố luyến thương với bao nhiêu tuổi thơ đã chôn vùi tại đây, xuống Saigon học trường Sư Phạm, còn Trang thì chỉ muốn sống gần mẹ nên chọn trường Sư Phạm dạy hai năm ở địa phương mà thôi. Những ngày tháng kế tiếp cả hai ít có gặp nhau thường xuyên vì mỗi người ở một nơi ngoại trừ những ngày lễ lớn Tùng về nhà thăm gia đình hoặc về nghỉ hè.

Mỗi khi ở xa về thì Tùng càng nhận thấy sự thay đổi của Trang. Cô nàng càng xinh xắn ra thêm và cao hơn trước. Cái vẻ Tom boy ngày xưa được thay thế bằng một cặp mắt đen huyền to lớn, lông mi dài và cong. Nước da không còn nám đen vì những ngày chạy nhảy theo bọn Tùng đi phá làng phá xóm. Và được thay thế bằng làn da trắng mịm. Làn môi mỏng và hồng ít còn cười nói vô tư như những năm tháng qua. Lâu lâu Trang có viết thư cho Tùng, nhưng anh chàng Tùng thì lười biếng, năm khi mười hoạ mới hồi âm được một lá thư cho Trang.

Vào năm Tùng học năm thứ ba đại học thì có một cô bé năm thứ nhất ban văn chương tên là Hiền rất dễ thương vô tình gặp Tùng trong thư viện và rồi cả hai làm quen với nhau từ dạo đó. Hai người thường đi xem xi nê hoặc uống cà phê đêm chung với nhau trong những tháng ngày sau đó. Trong một bức thư hồi âm cho Trang, Tùng có nhắc đến Hiền một vài lần trong bức thư gởi cho Trang. Hầu như sau đó, những bức thư Trang thường gởi cho Tùng cũng bắt đầu thưa vắng dần dần mà trong linh cảm Tùng nhận thấy một điều gì bất ổn ở Trang. Không biết sự hiện diện của Hiền trong cuộc đời mình có làm Trang buồn và thay đổi như vậy không?

Năm nay kỳ thi bán phần xong sớm hơn mọi năm và vào dịp trước ngày lễ Noel, nên Tùng mua vé lên xe về thăm gia đình, thăm Trang và cùng bạn bè lâu ngày không gặp. Tùng đã gọi điện thoại báo cho Trang biết trước nên Trang đã lái xe Honda ra bến xe ngồi chờ Tùng khá lâu. Trên bến xe, trời đã bắt đầu về chiều ánh nắng le lói xuyên qua những hàng cây cao vút rọi xuống một cách thật yếu ớt phản chiếu trên bờ tóc đen huyền dài hơn lúc trước của Trang. Tùng đi từ đằng sau tới ngắm mái tóc từ sau lưng của Trang, một cái gì thay đổi từ Trang khó mà giải thích đưọc trong lúc này. Như linh tính Tùng đứng sau lưng mình, Trang quay lại mỉm cười nhẹ nhàng trên đôi môi hồng nhạt, mềm mại. Lòng Tùng cảm thấy như có một cái gì trì kéo lại, chùn xuống thật sâu đến nỗi không buột miệng ra được một lời nói châm chọc như mọi khi từng gặp lại Trang trong một khoảng thời gian lâu. Trang đứng dậy cất lên giọng trầm buồn:

- Mới thi cử xong, Tùng đã vội vàng đi chuyến xe về trễ như vầy có mệt nhọc lắm không Tùng hở Tùng?

- Không mệt lắm đâu Trang ạ! Về đây gặp lại được gia đình và Trang là vui lắm rồi, bao nhiêu mệt mỏi sẽ tiêu tan trong chốc lát mà thôi. Tùng xin cảm ơn Trang đã ra đây đón Tùng nhé!

Trang cười tươi lên thêm một chút rồi hỏi Tùng

- Thế cô bạn tên Hiền gì đó của Tùng sao không về đây chơi và thăm gia đình Tùng nhỉ?

Tùng hơi e thẹn một chút trả lời

- Mới quen nhau được có vài tháng mà ai dám theo Tùng mạo hiểm về cái thành phố bé nhỏ này hử Trang?

- Vậy sao, Trang ngỡ là tình yêu nó rất mầu nhiệm, khi yêu thì người ta có thể làm được những chuyện tày trời nữa cơ mà chứ nói gì chuyện về quê với bạn trai.

Tùng châm chọc Trang

- Thế Trang có yêu chưa sao mà rành quá vậy ta ơi? Yêu ai rồi thì kể cho Tùng nghe tí xem có được không Trang? Còn Tùng thì rất là khờ khạo, chẳng biết tí gì về tình yêu cả.

Trang nguýt Tùng rồi lững thững ra chổ lấy xe Honda. Chiều cũng gần tàn, bến xe đò thưa thớt dần không còn ồn ào náo nhiệt như lúc ban ngày nữa. Những khách lạ lỡ chuyến xe cuối cùng, xa nhà thì vào các quán cóc gần chợ ăn tối, rồi đi ngủ thật sớm trong cái thành phố không quen thuộc nhỏ bé này. Những rặng đồi bắt đầu che lấp ánh nắng cuối cùng còn sót lại trong ngày một cách vô tư. Mọi hoạt động hình như chậm lại để sửa soạn cho màn đêm sắp đến thăm viếng thành phố bé nhỏ này, vài ba ngọn đèn đường cũng đã bắt đầu sáng lên một cách mờ nhạt trên nền trời xam xám với làn khói tỏa mờ mịt sau một ngọn đồi ở xa.

Trang và Tùng cùng đi lấy chiếc xe Honda. Thọc tay vào cái ba lô đựng sách và vài bộ quần áo, Tùng tặng cho Trang một hộp kẹo hình con sò nho nhỏ mà Trang vẫn thích Tùng mua cho. Trang mỉm cười nhận món quà của Tùng rồi nói:

- Chúng mình đi ăn một cái gì nhè nhẹ nhé Tùng, rồi sau đó cùng đi bách bộ ngoài công viên. Lâu quá Trang cũng không đi bách bộ vời ai cả, vì không có Tùng ở đây.

Tùng gật đầu ưng thuận những gì Trang đề nghị, xong leo lên xe để cho Trang chở đến một tiệm ăn quen thuộc mà cả hai hay ăn khi Tùng từ xa về. Trong bữa ăn cả hai đều ít nói, hình như mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng tư nào đó. Như một chân trời xa lạ, một đôi bạn thân thương mà ngày xưa như không rời được một bước, mà giờ đây tại một ngã ba đường, cả hai không biết sẽ rẽ về hướng nào, nhìn dáo dác trong lo sợ, ưu tư. Cả hai đều băn khoăn vì thừa biết rằng đó không phải là một sự lựa chọn tầm thường mà cả một tương lai, một đời sống, một tình yêu, một ngày hôn nhân và cả một gia đình nào đó đang chờ đón họ. Ngày sau rồi sẽ ra sao trong khi những kỷ niệm chợt lập loè trong trí nhớ. Những thân thương trìu mến đã từng được ôm ấp bấy lâu nay còn có thể tồn tại được không khi có một sự xen lẫn của người khác vào đời của họ. Những tiếng cười hạnh phúc hồn nhiên rạng rỡ sẽ được thay thế, bù trừ bằng nỗi băn khoăn trong những tháng ngày sắp đến.

- Lo sợ ư? Chơi vơi ư? Làm sao ai có thể trả lời được những câu hỏi hóc búa này.

Khi ăn uống vừa xong, Trang nhờ chủ quán trông hộ chiếc xe Honda và Tùng cũng xin gởi cái ba lô trong quán. Hai người bắt đầu sóng vai nhau đi về hướng công viên cách đó không xa lắm. Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, đèn đường mới bắt đầu sáng nên còn vàng nhạt, chưa được sáng lắm. Đằng sau chân trời hồng còn tỏa lên một bức màn kỳ diệu của ngày sắp tàn như cố tình chen lấn với ánh đèn của những cây đèn điện đứng sừng sững dọc theo con đường đưa đến công viên. Với giọng trầm buồn, êm dịu Trang cất lên trong màn đêm êm ả, có một chút gì đó gợi cảm nhẹ nhàng:

- Tùng à, Tùng có định nghĩa được hai chữ "hạnh phúc" là gì không hả, Tùng nói cho Trang nghe đi?

Bị hỏi hơi bất ngờ một chút, những ý nghĩ quay cuồng trong đầu óc tùng: "Làm sao tôi có thể trả lời được câu hỏi quá ư là lắc léo của Trang đây? Ngày xưa Trang có hỏi tôi về luật lệ của các trò chơi, các bộ môn thể thao hoặc tóm tắt truyện chưởng mới của Kim Dung tôi có thể trả lời một cách thật là dễ dàng. Đàng này, hai chữ hạnh phúc thật là mơ hồ làm sao biết định nghĩa nó ra sao đây? Hít một hơi thật là dài, Tùng trả lời Trang như một cậu học sinh trả lời cho cô giáo:

- Chao ơi nhà triết gia này sao lại hỏi Tùng một câu hỏi quá là khó khăn. Nếu Trang bảo Tùng giải một phương trình toán học, hoặc giảng một quan niệm chính trị thì Tùng còn biết đường mà mò, đàng này hai chữ hạnh phúc ư? Thôi để Tùng cố gắng đình nghĩa nó nhé, nghe xong Tùng cấm Trang cười hén?

Nghiêm giọng lại, Tùng tiếp lời:

- Hạnh phúc là một cái gì đó rất là mơ hồ mà ai cũng muốn kiếm tìm nó. Hạnh phúc là một trạng thái của tâm hồn, của tình cảm mà trong đó mình cảm thấy trào dâng một xúc cảm êm đềm, toại nguyện mà nó chỉ hiện diện trong một khoảng thời gian nào đó thôi, chứ chưa chắc là được kéo dài một cách bất tận.

 Trang trầm ngâm một lúc sau rồi mỉm cười trả lời Tùng:

- Câu trả lời của Tùng cũng khá thú vị đấy chứ! Thầy giáo dạy toán trong tương lai cũng đáng được cho điểm cao hơn một chút.

- Cảm ơn cho cô giáo thiên về văn chương đã rộng lượng đối với Tùng. Thật chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

Giọng Trang tha thiết hơn:

- Không, Trang không quá rộng lượng với Tùng đâu. Thật ra Trang muốn tìm hiểu thêm về Tùng xem những cái ước muốn thầm kín đằng sau cái sự tự tin, sự phớt tỉnh kia của Tùng, nó có một chút gì để nhớ, một chút gì của kỷ niệm xa xưa mà Tùng còn giữ lại trong những tháng ngày đi học xa xôi. Nhưng chắc có lẽ khi con người ta xa nhau, không còn nhìn thấy mặt nhau nữa thì mọi sự có thể được xem là đổi thay. Trong đó bao gồm cả tình bạn hoặc là tinh yêu nữa phải không Tùng?

Tùng cảm thấy hơi bối rối một chút vì sự đánh giá của Trang hơi bất ngờ, Tùng cất tiếng trả lời Trang:

- Trang nói sao? Tình bạn đấy ư? Tình bạn của Tùng và Trang thì Tùng vẫn quí nó như một bảo vật trong đời mình, Tùng đâu phải là người xem nhẹ về tình cảm bạn bè đâu Trang. Còn về tình yêu thì Tùng cũng không hiểu mình đã yêu chưa nữa, còn vụng về, còn non nớt quá để phải có sự suy nghĩ sâu xa như Trang vậy.

Giọng Trang hòa lẫn giọt sương đêm đang rơi rụng trên con đường vắng người qua lại một cách tha thiết hơn. Nàng nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt thật mơ hồ, mi mắt chớp chớp lên vài lần như cố tình che dấu đi cái xúc cảm đầu đời như đang dâng trào trên mí mắt của mình:

- Tùng có biết không từ lúc biết Tùng đến giờ phút này, Trang không bao giờ dám xem nhẹ sự liên hệ của hai đứa chúng mình, từ lúc chạy nhảy sóng đôi cho đến lúc Trang trở thành một cô thiếu nữ và Tùng cũng trở thành một cậu thiếu niên. Những ước mơ huyền hoặc, thơ ngây và nhẹ nhàng được thay thế vào đó bởi những lo âu thầm kín nhất chắc là Tùng không bao giờ có thể nhận diện được nơi Trang để mà làm gì?

Trang chợt dừng lại, cố lấy lại chút bình tĩnh để có thể diễn tả tiếp những gì đang lôi cuốn nàng vào trong một trận địa quá ư là mãnh liệt mà Trang không thể nào mường tượng được sức mạnh của nó trong tối hôm nay. Trang tiếp tục dòng tư tưởng của nàng:

- Tùng có biết không cái ngày mà Trang nhận được bức thư của Tùng cách đây vài tháng. Hôm đó Trang vừa đi học về, dựng xe xong, đi vào nhà Trang nhìn thấy bức thư quen thuộc của Tùng mà mẹ đã để sẵn trên bàn. Mẹ nhìn Trang một cách trìu mến vì biết lá thư của Tùng sẽ là một món quà tinh thần to lớn đối với Trang, dù cho nó có hiếm hoi thế nào đi nữa. Làm mẹ mà sao người không nhận thức được những gì đang xảy ra nơi cô con gái thân yêu độc nhất của mình được.

Tùng cùng song bước với Trang trên con đường mờ nhạt sương đêm hai bên đường là hai hàng cây thẳng tắp mà ngày xưa hai đứa thường phóng xe Honda thật nhanh một cách bạt mạng vì sợ về nhà trễ mẹ Trang sẽ mắng cả hai đứa vì tội ham chơi. Nhưng hôm nay, những hàng cây không màng đi lùi như mọi khi nữa, mà chúng như đang phủ choàng xuống một màu đen ngổ ngịch thương đau, đang cố tình vây phủ bước chân của hai người. Lắng nghe từng lời tâm sự của Trang trong đó nó tiềm ẩn một cái gì thật chơi vơi mà Tùng không thể nào có thể thấu triệt được chiều sâu của nó một cách trọn vẹn.

- Trang nói tiếp đi Trang, Tùng đang lắng nghe Trang nói đây!

-   Trang quăng cả guốc chạy tốc lên lầu, đi vào phòng đóng sập cửa lại dùng dao rọc bức thư của Tùng ra để đọc. Trong lòng vừa mừng vừa phập phồng lo sợ, hình như linh tính Trang đang bồn chồn, ái ngại một điều gì khó diển tả được mà Trang đang ôm ấp trong lòng từ mấy ngày hôm nay. Trang đọc đến đoạn mà Tùng đề cập đến một người bạn gái mới tên là Hiền, thì tự dưng đầu gối của Trang tưởng chừng mềm nhũn như hai cọng bún, không thể nào đủ sức mạnh để nâng đỡ sức nặng của thân thể Trang. Trang tự ngã xuống giường, cả cái không gian chung quanh, cái căn phòng quen thuộc chỉ vài phút giây trước đây thật là yên tịnh nên thơ, mà bây giờ như đang xoay vòng tạo cho Trang cảm thấy một cảm giác chơi vơi, ngụp lặn. Tựa như một con thuyền xếp bằng giấy được thả xuống mặt hồ với con nước xoáy mãnh liệt đang đợi chờ. Trang cảm thấy mình đang bị ngụp lặn giữa dòng đời, tiếng kêu cứu của mình không ai nghe cả trong một vũ trụ mênh mông vô tận.

Hít vào một hơi dài như để tự trấn tỉnh lấy chính mình, Trang tiếp tục.

-   Nơi đó chỉ có sự hiện hữu của niềm đau đớn tràn ngập, đang vẫy tay chào đón Trang với một sự mời mọc cám dỗ mãnh liệt nhất của nó. Chưa bao giờ trong đời Trang cảm thấy buồn bã như vậy, hầu như ai đó đang thình lình đâm một mũi dao thật nhọn vào tim Trang, tất cả những ước vọng thầm kín bấy lâu nay Trang đã từng xây đắp bỗng dưng bay biến, xụp đổ thật nhanh theo trang. Thư nằm mở toang trên nệm giường, dòng chữ quen thuộc của Tùng sao giờ này tưởng chừng như xa lạ, rẽ chia trong một khoảng không chơi vơi nào đó. Một nơi mà không có sự cách ngăn giữa thực tại và cơn ác mộng đang quay cuồng. Trang nằm vật vã trên giường và thiếp đi cho đến khi trời đã tối hẳn thì mẹ Trang lên lầu gõ cửa gọi Trang xuống dùng cơm vì bố Trang cũng đã vừa về đến nhà. Trang nói với mẹ là vì ngủ dậy trễ nên không buồn ăn cơm nữa, khi nào đói thì Trang sẽ xuống ăn sau một mình. Đêm hôm đó Trang không ăn uống gì cả, và những ngày kế tiếp Trang cáo ốm xin nghỉ học.

Tùng lắng nghe từng lời nói tha thiết của Trang như được ai đó tiêm thuốc mê vào từng tế bào của mình trước khi được một vị bác sĩ giải phẫu trong phòng mổ. Như một người thủy thủ sau chuyến đi thật xa, uống thật say đêm trước nhưng bây giờ đã tỉnh hẳn và nhận thức được rằng tàu của mình đã rời bến ra khơi chỉ còn lại đại dương mênh mông cô đơn với vài cánh chim biển kêu than trên nền trời ảm đạm. Tùng tự nhìn sâu thật sâu vào tâm khảm của mình và của Trang để thấu hiểu được sự liên quan của hai người mà từ xưa đến giờ vì một sự thối thoát hoặc lười biếng nào đó mà Tùng đã không bận tâm chú ý đến làm gì.

Tại sao? Hai chữ quá ư là khắc nghiệt này bây giờ mới hiện ra thật rõ ràng, thật sáng tỏ như một ngọn hải đăng mà đoàn tàu trong cơn bão tố đang tha thiết trông đợi người viên chức chăm sóc nó không hiểu được tầm quan trọng của nó đối với người khác. Một tiếng hú vọng từ xa xa mà mình đã không bao giờ tìm tòi hoặc thắc mắc xem là nó bắt nguồn từ đâu và lý do gì mà tiếng hú đó mãi tiếp tục từ bao năm nay. Tất cả những gì mình muốn nắm giữ cũng đã tự mình hủy diệt nó một cách thật bạo tàn mặc dù mình chưa bao giờ hứa hẹn với ai một lần nào cả, kể cả Trang trong đời mình.

Tùng buột miệng một cách thảng thốt:

- Trang! Trang nói thế có nghĩa là Trang đã thầm yêuTùng từ bao nhiêu năm nay rồi sao? Tại sao Trang không thố lộ một điều gì để cho Tùng nhận biết được một dấu hiệu nào đó thì có phải chuyện tình cảm của chúng mình sẽ rẽ qua một hướng khác có phải không Trang? Mấy năm gần đây Tùng cũng từng nghĩ là vì hai đứa chúng mình quá thân thiết nhau; những tật xấu, những cái hay cả hai đều thấu rõ nhau không cần phải che đậy một điều gì cả. Thì điều đó làm cho sự lãng mạn của chúng mình được nẩy nở một cách tốt đẹp hay không? Cho nên Tùng cũng câm nín, im lặng trong dòng tư tưởng của chính mình vì không bao giờ muốn tạo ra một cái áp lực không hay vì Tùng rất sợ bị mất Trang vĩnh viễn trong cuộc đời của Tùng. Tùng nói như thế Trang có hiểu gì không Trang?

Trang cất lên giọng run run nức nở, như đang bám víu một cái gì thật mong manh, quý báu nhất của đời mình mà nó cũng có thể ra đi một cách vĩnh viễn:

-   Vâng, Tùng có biết không dù chúng mình từ lúc bé được xem như là hình với bóng, chỉ đến lúc lớn dần theo thời gian, không một giây phút nào mà Trang nghĩ mình có thể sống tách rời nhau được. Những giấc mơ đầu đời như một viên thuốc bổ khan hiếm, nó giúp Trang tăng trưởng thành một cô thiếu nữ trong trắng, mơ mộng với tương lai sắp đến. Trang không phải là một cô con gái đẹp tuyệt vời, nhưng so sánh thì cũng không thua kém gì với những bạn đồng lứa, đồng trường. Nhưng mà hầu như Tùng không bao giờ đủ can đảm, tinh tế để khám phá ra cái đẹp ở nơi Trang, một người bạn quá gần gũi, quá thân thiết từ thuở ấu thời như Trang.

Trang tìếp tục theo dòng tư tưởng của mình:

-   Chính mẹ Trang là người đầu tiên nhận diện được mối tình của Trang đối với Tùng. Nhưng cay nghiệt thay Tùng thì lại quá khờ khạo, quá ngu ngơ nên vô tình giẫm lên sự thổn thức của con tim Trang mà không một mảy may xúc động hoặc giao cảm về một khung trời xanh mơ nào đó; nơi chân trời nàyTrang đã với đôi cánh tay gầy guộc, yếu ớt lần trong vô vọng thương đau. Đôi tay này đang gắn liền với nhịp đập của con tim Trang tựa hồ như đang giăng lối cho Tùng bước đến. Nhưng oan nghiệt thay, ngoài vũ trụ mênh mông vời vợi kia Tùng vẫn tiếp tục cuộc hành trình của chính mình, không một lời an ủi, vỗ về của sự thổn thức nơi đây. Tựa như một cánh vạc bay ăn đêm đơn độc và héo gầy đang kêu than những lời thống thiết nhất như cố tình đánh thức ai đó đang ngủ vùi trong sự hồn nhiên vô tư; biết đâu bên ngoài khung cửa sổ, từng giọt lệ rơi đầm đìa trên thảm cỏ đẫm ướt sương đêm. Ngày mai đây ai sẽ phân biệt được, ai sẽ khám phá ra cái chứng từ ưu ái đang cư ngụ trong quả tim nhỏ bé đơn độc này.

Đầu óc của Tùng như đang quay cuồng thịnh nộ, hầu như ai đã đập vào một quả búa nặng ngàn cân, cả một cuộc đời niên thiếu, trong những cuộc chơi, trong những lần va chạm với bọn khác, thì Tùng là người luôn luôn đứng lên che chở, bảo vệ Trang như một bảo vật vô giá. Không bao giờ tạo một cơ hội để có thể chứng kiến được giọt nước mắt của Trang. Thế mà bây giờ chính mình là kẻ tội phạm nhất trên cuộc đời này, chưa từng thấy ai vụng về, ngu dốt như chính mình. Tất cả những gì Trang đã từng gởi gấm đến cho mình một cách đơn phương, một món quà quý giá của tình yêu đầu đời từ bao năm qua, nhưng vì quá ngu xuẫn Tùng không khám phá ra được điều đó.

Ánh sáng le lói của các trụ điện lúc nãy còn mờ nhạt nhưng bây giờ bỗng dưng chói chang hơn như những ánh quả châu rọi thẳng vào tâm thức của Tùng, không còn nơi nào để mà biện hộ, trốn tránh được nữa. Bỗng đâu như trong một cơn mơ, hình bóng ai đang vẫy tay dưới cầu tàu xa lạ, mà con thuyền đang đưa Tùng rời bến. Những tiếng rên tha thiết đang vọng lại xa xa bởi ngọn gió như cố tình xiết chặt cổ họng của Tùng lại gần như tắt thở. Những con chim hải âu kêu lên tiếng thống thiết quái dị như là Tùng chưa bao giờ từng nghe thấy. Lồng ngực Tùng không còn một tí gì không khí bên trong, như ai đó lấy một tảng đá thật nặng đè lên lồng ngực, Tùng cố dùng đôi tay để đẩy ra, nhưng trong bóng tối mờ ảo, những hàng cây bên đường như đang toa rập với nhau trong một trò chơi quái dị nhất, Tùng hầu như tắt thở. Làm sao Tùng có đủ trí thông minh để nhận định được đâu là luật lệ của tình yêu, đâu là biên giới của nó. Như là vừa bừng tỉnh cơn mê, Tùng tiếp theo lời nói của Trang:

- Trang ơi, Trang có biết trên cõi đời này, ngoài trừ mẹ của Tùng ra, Trang là một cô gái, một người phụ nữ mà Tùng yêu quý nhất. Cũng tại vì quá yêu quý Trang nên Tùng hay lo sợ vẩn vơ, không hiểu nếu mình tiến lên thêm một bước nữa gần hơn, thì mình có đủ bản lãnh, đủ trí khôn, đủ những dấu ái để tạo cho Trang một cuộc sống hạnh phúc như những cặp tình nhân khác ngoài đời. Hay là rồi lại cũng đổ vỡ thêm thôi, thì làm sao Tùng có thể chịu đựng được khi mất Trang vĩnh viễn, mất đi những gì mình đã gầy tạo từ bao năm nay trong cuộc đời mình, trong cuộc đời của hai đứa. Bởi vì lý do đó mà Tùng không đủ can đảm hay nghị lực để tiến đền gần Trang thêm hơn.

- Trang cũng thường hay lo âu vớ vẩn tương tự như Tùng vậy, nhưng có lẽ sự chịu đựng của người con gái hơi khác người con trai cho dù cái tương lai có bấp bênh cách mấy đi nữa, thì họ cũng sẽ cố tạo ra một bầu không khí để cho người mình yêu thương nhất sống một cách hạnh phúc, thoải mái bên mình. Dù chưa bao giờ hưởng được một nụ hôn nồng nàn hoặc một vòng tay xiết chặt của Tùng, nhưng hơi ấm đó bao giờ quanh quẩn bên Trang, dù rằng Tùng đang đi học ở phương xa vời vợi. Trong cái thế giới vô hình đó, có những giác quan êm dịu, nên thơ vượt qua được khoảng không gian cách biệt kia để mang về đây những gì mình đang ao ước trong giấc mơ đời đầy xao xuyến và quyến rũ.

Tùng đang thả hồn theo từng lời nói tha thiết của Trang, quay cuồng theo cái tư tưởng của chính mình:

- Trang ơi, những ngày tháng ngọt ngào, những trò chơi mình đã từng tham dự trong quá khứ sao chúng nó quá dễ dàng đối với Tùng. Lúc nào mình cũng là kẻ thắng trận đối với phe khác. Nhưng tình trường mới lạ này chính chúng mình lại tự chia ra hai phe khác nhau, đối nghịch nhau. Mình đã từng rình rập thâu đêm, cố tạo cơ hội cho người mình thương yêu nhất thắng trận, nhưng cuối cùng viên trọng tài đều cho cả hai chúng ta là kẻ bại cuộc vì cả hai chúng ta đều không am hiểu một tí gì về tình trường. Lối cũ xưa với đôi bàn chân khờ dại từng đã giẫm qua, nay con đường mòn xưa chỉ còn lại gai gốc làm cho bàn chân Trang bị trầy trụa và rướm máu tim tôi. Những ân huệ của tình bạn tuyệt vời cũng không đủ để mua chuộc tên trọng tài tình ái vô thiên vị kia trong ván cờ đời mà màu sắc của con cờ biến đổi làm nhòa cả đôi mắt của chúng ta. Làm sao đây hỡi Trang, Tùng biết phải làm gì đây để mua chuộc lại được tất cả những giọt sương hạnh phúc mà Trang đã từng vun sới với Tùng bao nhiêu năm nay mà Tùng đã vô tình để ánh mặt trời chói lòa làm cho từng giọt sương bay lên trên đôi mắt của Trang tương tự như những giọt mưa sa mù mà Tùng không bao giờ nhận thức được sự hiện diện của nó. Tha thứ cho tôi nhé người tình, xin tha thứ cho sự ngu dốt của riêng tôi như rừng U Minh với cây cối dầy đặc mà lối mòn không còn một tia ánh sáng thì làm sao tôi có thể định được phương hướng để đi theo tiếng gọi của con tim, đi theo tiếng còi tuyệt vọng từ xa xa vọng lại não nề.

Tùng ôm Trang một cách thật bất ngờ, một nụ hôn nồng cháy như bỏng da từ đôi môi đã mằn mặn vì giọt lệ đài trang đã thấm dần từ lúc nãy đến giờ và cũng không cần biết vị mặn đó là của riệng ai. Vũ trụ hầu như là đang ngưng tắt nhưng đang quay cuồng vòng quanh hai người một cách rất vội vã. Con dốc xuống phố bỗng rạng rỡ thêm hơn với màu sắc êm dịu. Một điệu nhạc du dương từ căn phố xa xa vọng xuống như trói chặt thân thể của hai người vào nhau một cách thành thạo. Con đom đóm đưa lối dìu hai người vào thiên đường hoa gấm, gót chân Trang như đuợc lót bằng nệm ấm nhẹ bổng vút bay trong màn đêm tĩnh mịch. Mật ngọt từ đôi môi chia đều vào trong hai cơ thể tưởng chừng như là bất tận.

Tùng hối hả:

- Trang ơi! Anh yêu em thật nhiều em có biết không? Anh không thể nào diễn tả được sự vui sướng, niềm hạnh phúc của mình trong lúc này nữa.

 Trang bẽn lẽn nói với Tùng:

- Tùng yêu! Anh yêu, đừng bao giờ rời em dù chỉ một phút một giây anh nhé!

- Em yêu, anh sẽ hứa với em rằng anh sẽ tạo cho em được muôn vàn hạnh phúc song đôi mà em đã từng mơ ước trong giấc mơ đời vụng trộm kia. Anh sẽ biến nó thành sự thật như những gì em từng mong đợi bao nhiêu lâu nay. Anh không dám hứa hẹn gì nhiều, nhưng anh sẽ tạo dựng một thế giới mà trong đó chúng mình sẽ xẻ chia những gì thật nồng nàn bên nhau mãi mãi em nhé!

Con đường trở lại quán ăn vừa lúc ban chiều nhá nhem tối bầu không khí oi bức bao nhiêu thì bây giờ như là rừng hoa đưa đón bước chân hai người về quán cóc thân thương.  Ngồi trên xe Honda, Trang ôm chặt Tùng như sợ ai đó sẽ cướp đi hơi ấm nồng nàn mà nàng vừa khám phá vài phút trước đây, nàng ghì chặt má của mình vào lưng Tùng và không muốn con đường về nhà ngắn ngủn như những lúc ban xưa nữa.

Sói  Đồng Hoang
                                         
Tết Đinh Hợi - Tháng Hai, 2007

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét