Lá từ ngọn duỗi mù sa
Đêm đen ngắt gọn mắt nhòa long lanh
Sợi buồn cọng nhỏ vây thành
Cơn mơ hồ chợt phong phanh ngỏ lời
Đơn sơ ngần ấy mộng đời
Nhói đau nắm giữ trang hời hợt thưa
Lời thơ ngần đó vừa chưa?
Xốc vào từng mảng cợt đùa thêm đau
Lá vàng xông xáo đời nhau
Tay đưa ra nắm ngọt ngào biến trôi
Cũng từng tiếng nhạc dụ lời
Buồng tim hốt hoảng xót đời chốn xa
Muộn màng di tản đậm đà
Còn khua lên tiếng thật thà nữa không
Réo chừng như thể đời ngông
Về khan hơi cổ cánh đồng rỗng toang
Không ai đứng đợi mùa sang
Quạ kêu hoảng tiếng điêu tàn hôn mê
Giật mình thân thể cay thêm
Nghe xào xạc lá dậy miền xôn xao
Bước dần ra chốn lao đao
Thử xem đời vẫn còn khao chút tình
Ai ngờ đêm trở lặng thinh
Muôn tờ giấy toạt trăm hình vẽ riêng
Tiếng cười, tiếng nói vọng miền
Vàng rơi nhẹ lá ngóng phiền não trôi
Đêm tàn năn nỉ đời thôi
Cỏ hoang còn đó run đôi cánh gầy
Giọt sương rơi cạnh nằm đây
Xói mềm lòng đất chôn dầy miên man
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét