Trăng lầm lủi uốn mình mây giận dỗi
Giọt suy tư mang uẩn khúc ngậm ngùi
Cuộc thăng trầm gượng cười lên mấy đỗi
Tiếng hát ai như thể đã chôn vùi
Còn mấy đóa hoa vàng xưa rộ nở
Gót ai đi ân tình vụt hững hờ
Trang trí nhớ đi thụt lùi than thở
Trở lại đi vì chiều tím mong chờ
Vòng nhật nguyệt ôm choàng bao tang tóc
Kẻ đảo điên, kẻ quên cả lối về
Làm sao đoán được ai cười ai khóc
Chuyện chia ly như tiểu thuyết vô đề
Nghe sóng vỗ thì thầm lời khuyên dỗ
Dậy đi em trời đã sáng tinh rồi
Ngày mới đến không còn lời gây gổ
Tự ái kia đừng để chúng chộp vồ
Rừng đang khóc những lời than tiếng hỏi
Hãy vươn lên dù thiếu vắng nụ cười
Một mai kia người xa về mệt mỏi
Trở lại đây mang giọt ấm hong đời
Sói Đồng Hoang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét