Cồn xua cát trắng ven bờ
Xóa tan đâu nỗi dại khờ nặng vai
Sóng tràn bọt biển tự khai
Dập vào ghềnh đá an bài thế thôi
Cát rằng: 'Sóng đã quên tôi!'
Như phiến cá cụi nằm nuôi vết hằn
Sóng rào bãi cát tung tăng
Rúc vào hóc đá băn khoăn một thời
Chân ai đã giẫm vào đời
Nhẹ nhàng nhưng chấn động lời năm xưa
Hứa rằng trời có đổ mưa
Vẫn về chốn cũ say sưa với người
Ôi thôi sóng đã quên lời
Không còn mơn trớn gọi mời cát êm
Vỏ sò tan nát lòng thêm
Giẫm len nghe những buồn tênh thác ngàn
Xa xa bóng nhạt thênh thang
Sóng giờ trôi nổi mơ màng nơi đâu
Cúi đầu cát dỗi hư hao
Làm sao hòa lẫn ngọt ngào như xưa
Thủy triều trôi dạt mây mưa
Có còn nhớ đến cát đưa đẩy mời
Dù cho chỉ có đôi lời
Nhưng sao quên được sóng dồi bên tai
Nắng chiều nghe những tàn phai
Cát buồn hiu hắt lung lay cõi lòng
Ôi thôi sóng mãi đi rong
Bao giờ ghé bến đợi mong cát buồn
Nhẹ ru hạt cát trầm tuông
Có nàng cát đợi sóng luồn đêm nay...
Sói Đồng Hoang
Tháng Tám 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét