Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

Những nét vô tình




Những vết thương lành trong nỗi vui
Bên em phố thị vắng không người

Hàng cây bóng mát còn che khuất

Gậm nhấm ưu sầu riêng trong tôi

Lang thang tôi bước lên hè phố

Nghe những tàn phai đốt tuổi đời

Ga chiều mang lại vài ba khách

Lăn bánh âm thầm trong đơn côi

Ngắm những cánh bườm đang ra khơi

Đuổi theo cánh nhạn cuối chân trời

Lăn tăn sóng vỗ va gềnh núi

Bọt biển về ru trọn kiếp người

Thu đến, đêm dài sao lê thê

Đàn chim tung cánh kéo nhau về

Bên đồi hiu quạnh chưa bừng sáng

Nếm những hạt mềm trong sương đêm

Có những tháng ngày như ly bôi

Vườn ai trăng khuyết lối sang đồi

Bên thềm tiếng nhạc nghe đầm ấm

Vẳng tiếng kinh cầu qua đơn côi

Những nét vô tình trong nỗi vui

Từ giã thành đô quí yêu rồi

Đưa em vào hạ từ đêm ấy
Đếm những vì sao qua mắt người

                       Sói Đồng Hoang

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét