Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

Thu nhớ người



Nhớ người trong nỗi lao đao
Bàn tay vẫy gọi xôn xao lối về
Âm vang rừng vắng hoang khê
Như bầy thú dữ đam mê chốn nào
Lá thu từ giã cành cao
Bay về ôm trọn ngọt ngào riêng tư
Bàn chân chậm bước ngần ngừ
Đạp lên nỗi nhớ hình như dịu mềm
Lá Thu xào xạt gượng kềm
Sợ vang tiếng động bên gềnh vực sâu
Vọng về vách đá canh thâu
Làm cho giấc ngủ đượm màu thê lương
Bao giờ Thu khẽ nhún nhường
Trao giùm cánh thiệp tình vương muộn màng
Lá kia lỡ ép mùa sang
Vẫn còn âm huưởng cưu mang thuở nào
Xuân xanh rồi cũng hư hao
Như rừng lá thấp gượng cào tóc buông
Hất lên vai nhỏ in khuôn
Tả tơi chiều gió gọi buồn kín vai
Hoa cài gắng gượng khoan thai
Nhếc môi trang điểm hầu thay tiếng cười
Ngôi sao lấp lánh chân trời
Tựa mùa Thu nhớ... không lời dự can
Hoàng hôn chợt phủ màu tang
Lá vàng thung lũng hoang mang vết gầy
Đường về mắt ướt sương thay
Tóc mềm xoa dịu vàng bay lá buồn
Bàn tay vuốt nhẹ tóc xuông
Như thầm nhắc nhở tình vương nhạc sầu
Từ xa văng vẳng canh thâu
Ngỡ ai chầm chậm quay đầu về đây
Lá vàng dù đã lìa cây
Cho xin lại mảnh trang đài thế thôi
Sao trời rọi bóng đơn côi
Dưòng như thể hiện tình tôi với người
Sói Đồng Hoang
October, 2008

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét