Mày tô nguyệt óng quế nhu phong
Hương sắc tươi xinh kẻ nhủ lòng
Chân bước khoan thai đời ngưỡng vọng
Trở giấc chiêm bao tim đánh vòng
Nón lá quai xanh che mắt nàng
Bờ mi ấp ủ chứa hồn hoang
Mắt ướt long lanh miền suối cạn
Sỏi đá rong rêu tóc măng choàng
Vai gầy khiến gió hóng mây say
Nếp áo phủ che tấm hình hài
E thẹn kiếm tìm đâu mảnh vải
Quanh đây chim chóc mực thở dài
Khe khẽ đọc từng mỗi vần thơ
Mặc ai đang ngóng nơi cổng chờ
Thơm ngát hoa vàng tuông hơi thở
Môi ai run rẩy kẻ dại khờ
Ven rừng suối chảy chậm chân thon
Trăng trắng xanh non đá cũng mòn
Quần vén lên cao thân cúi xuống
Làn nước lăng tăng kẻ đứng dòm
Lối mòn rêu phủ ngón chân thon
Lông măng lên tới nhắn cung Hằng
Hỏi sao dòng nước toàn chất loãng
Nhưng rồi chân bước mực khó khăn
Quay lưng rảo bước nàng đi nhanh
Mồ hôi lấm tấm áo tung hoành
Vô phúc có người mong cầu cạnh
Định hái tặng em nhũ hoa lành
Tím tím vải choàng cũng như không
Đường cong tuyệt mỹ gió bay vòng
Chiều xuống hóng say ngàn lá thắm
Hỏi sao chim chóc chẳng phải lòng
Sói Đồng Hoang
Tháng Tám 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét