Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

Hoa và Gió


Dù một thoáng gió về thăm hoa vội

Nhẹ nụ hôn từng cánh hé môi cười

Nghiêng cành lá che linh hồn cứu rỗi

Gió mong manh chợt một thoáng đổi dời

Rồi từ đó hoa vẫn ngồi ngóng đợi

Chờ gió về dập tắt cả hồn hoang

Này gió hỡi nghe lời hoa réo gọi

Cánh hoa tươi sắp héo rũ võ vàng

Từng ngày tháng cơn gió bay chìm nổi

Thành bão giông nhưng thiếu một nụ cười

Của cánh hoa sắc hương còn nông nỗi

Đã tặng ai một nụ hôn để đời

Hoa vẫn hỏi khi từng cơn gió đến

Nhắn giùm tôi với ai đó vài lời:

"Người còn nhớ nụ hôn nồng thương mến,

Thời gian trôi chờ mong gió rã rời!"

Rồi ngày kia gió về thăm bến cũ

Vườn xác xơ cành hoa nhỏ đâu còn

Trời nắng hạ đốt thiêu tình lam lũ

Chờ nụ hôn thân xác hoa mỏi mòn

Gió ngồi khóc cánh hoa thời hạnh phúc

Từng xác hoa tung bay cả bầu trời

Tiếng xào xạc khắc ghi lòng uẩn ức

Mảnh vườn xưa cánh hoa của một thời

                                  Sói Đồng Hoang - Tháng Sáu 2006

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét