Thu về dỗi lá cành khô
Đón giọt sương đọng mơ hồ quanh đây
Thân cây ốm yếu cuối ngày
Đợi mùa xuân đến trưng bày dấu yêu
Bước lên cọng lá hong chiều
Chân ai xào xạc viếng miền đắn đo
Cây giờ trần trụi âu lo
Ai người quấn quít, tình cho tỏ bày
Trời Thu đôi lúc khôi hài
Chợt thương những kẻ chia tay nữa rồi
Bờ môi chuyên chở đơn côi
Chiếc lá chín rụi ven đồi yêu đương
Cúi qùy tay nhẹ cung thương
Gối êm lá phủ tình trường khiêm cung
Thu về lá nhẹ rơi tung
Lấp che nỗi nhớ chập chùng canh thâu
Đếm từng những giọt mưa ngâu
Nghe len lõi lệ viếng sầu ven mi
Giết giùm tôi chút hồ nghi
Để đêm không ngủ héo ghì tên ai
Trời thu xin chớ thở dài
Vì trong dĩ vãng gót hài âm di
Giọt sương cúi xuống thầm thì
Như là hôn trọn tình ghi chốn này
Tóc hơ sương sớm mai ngày
Đâu người lau hộ vơi đầy riêng tôi
Cho rằng lá đã cuốn trôi
Nhưng trong tiềm thức vẫn bồi dưỡng thêm
Thu vàng nhặt lá tìm quên
Trong ai vẫn nhớ suối gềnh lượn quanh
Cuối mùa đốt tuổi xuân xanh
Mù dâng quyếnh luyến cây cành dấu yêu
Rừng giờ đơn bước cô liêu
Cho xin nhắn gởi tin yêu nhé người
Sói Đồng Hoang
Tháng Bảy 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét