Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

Khoảng Trời Bơ Vơ

Khoảng trời xanh ngát bơ vơ

Nước về biển thoát tàn hơi vẫy vùng

Chân em giẫm mát ngại ngùng

Gót chàm xuyên nhọn bão bùng trớ trêu

Trong vùng mặc cảm tự kiêu

Bóng người gục ngã tình thiêu thân gầy

Từ phiên phố chợ tình ngây

Cho ta bóng duỗi bước đầy ấm hơi

Qua miền giận dỗi riêng thôi

Cưu mang ngày tháng đền bồi được đâu

Cho quay lại sổ kinh cầu

Lật trang tình sử cung hầu giai nhân

Nghiêng từng tiếng nói buâng khuâng

Đếm từng chứng tích mùa thân khuất dần

Thi nhau đua đuổi ân cần

Chỉ còn bóng tối lựa lần len qua

Hồng chiều thoáng hiện nhạt nhòa

Lệ buông như thoáng biển oà cơn đau

Chừ nghe tiếng sóng thi nhau

Rì rào khẽ hỏi lối nào người đi?

Tiếng cười rạng rỡ đôi khi

Hay là tiếng khóc nhu mì chân mây

Kéo về kể lể quanh đây

Tàn mưa gió đón lệ vây khúc hồn

Khoảng trời vay mượn cuối hôm

Tựa bức tranh vẽ cướp hồn người đi

Sói Đồng Hoang - April 2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét